Ngày xưa, Phụng ăn hoài không lớn, cứ thấp bé hơn bạn bè. Nhìn con đứng xếp hàng ở trường, nhỏ hơn cả nửa cái đầu, mẹ chạnh lòng vô cùng.
Và rồi nhờ HaraHachi, mẹ kiên trì từng bữa ăn, chăm chút từng chút một. Và giờ đây, con không chỉ cao lớn, mà còn khỏe khoắn, rắn rỏi, chẳng còn hay đau vặt như trước, kết quả học tập được cả thiện rõ rệt, không những thế còn nhận được nhiều phần thưởng, thành tích khiến mẹ bất ngờ đến vỡ òa
Bốn năm – một hành trình đủ dài để mẹ thấy con thay đổi rõ rệt, để những lo lắng ngày xưa giờ nhường chỗ cho niềm vui và sự an tâm.
Thực sự hạnh phúc, vì Thiên Phụng của mẹ đã thật sự trưởng thành!